Ai cũng bảo đẻ luôn thêm một đứa cho nó có chị có em cho vui. Người thì bảo đẻ liền đi cho nó xong đỡ vất vả.
Người thì bảo đẻ con xinh thế, phải đẻ thêm vài đứa cho nó “bõ”.
Nhưng đa số không ai hỏi những người vợ, người mẹ: “Sức khoẻ bạn như thế nào? Tinh thần bạn có tốt không? Mối QH của hai vợ chồng khăng khít chứ? Bạn có nhiều khó khăn khi nuôi bé đầu tiên không?
Kế hoạch của bạn là gì? Bạn đã chuẩn bị tài chính tốt nhất cho gia đình mình chưa? Bạn có dự định gì ấp ủ đang muốn làm?”
Vân vân….
Tôi thấy người ta thường hay chỉ tập trung vào những “đòi hỏi cần phải có”, “nên có” từ người phụ nữ, mà chẳng mấy ai đủ nhạy cảm, và có duyên, và dành thời gian để quan tâm đến chính người phụ nữ ấy.
Nhỡ người phụ nữ ấy không có khả năng (hoặc khó khăn) chưa thể có con được thì sao?
Những hỏi, những giục, nhân danh sự “quan tâm” ấy bỗng trở nên vô cùng tàn nhẫn. Những lời khuyên chủ quan đưa ra chưa cần người hỏi như chà xát vào vết thương lòng của người khác. Vậy quan tâm, để làm cái gì?
Chẳng phải khi nào cần, người ta tự khắc biết hỏi mình hay sao?
Nên thưa các bạn, trong nhiều cái cần học của cuộc sống, hãy học cách tôn trọng cuộc sống và lựa chọn riêng của người khác.
Tôi thấy thương và tôn trọng những người phụ nữ ấy vô ngần, vì cơ thể là của họ, hãy để họ được lựa chọn và quyết định cả nhà nhé!