Tôi đọc được bài viết trách người trẻ bây giờ hay hão huyền ôm mộng về quê trồng rau nuôi cá, rồi cũng sẽ vỡ mộng thôi.
Buổi tối đi taxi, tôi gặp đúng chú lái xe đọc được bài này. Nói chuyện phiếm một lúc, chú hỏi tôi sao bây giờ lũ trẻ bọn thích về vườn trồng rau nuôi cá thế, đã lười thì về quê chỉ có chết đói. Tôi cười to bảo: “Dạ không. Bọn cháu không lười lắm đâu. Luôn mồm bảo thế, nhưng đã thấy đứa nào về quê đâu chú. Chú đã thấy đứa nào chưa? Chúng cháu nói cho vui vậy thôi. Nhưng chú biết vì sao bọn cháu suốt ngày “Cùng lắm thì mình về quê nuôi cá và trồng thêm rau không”?
Chú bảo, chú chịu. “Bọn cháu mệt đó chú”. Chú có bao giờ nghe anh chị hay các cháu ở nhà nói cuộc sống dạo này mệt quá chưa chú? Bọn cháu có mệt cũng chưa chắc dám nói, nói chưa chắc đã có người muốn nghe chú ạ… Mệt lắm chú, không sướng đâu. Chú im lặng.
Bọn cháu nói vậy thôi, chứ vẫn bám trụ thành phố, có ước mơ thì phải theo đuổi. Cần nhiều tiền thì phải tha phương về nơi phố thị mà cày mà cuốc, ở lâu rồi cũng mệt mỏi cũng chán, cũng có lúc nghĩ bỏ hết về quê với ba mẹ, thế thôi chú.
Bây giờ may mắn được sinh ra thời bình, kinh tế cũng phát triển, nhưng cuộc sống thời nào cũng có cái khó của nó. Giờ bọn trẻ con thì lo học gấp mấy lần ngày xưa, lớn lên đi làm áp lực, vật giá đắt đỏ, thời đại kim tiền mấy ai nói chuyện tình cảm đâu… Bọn cháu biết là bố mẹ ngày xưa vất vả, nên giờ đang cố gắng thoát ly, cách xa ruộng đồng, nhưng mà sâu thẳm bên trong bọn cháu cũng phải mệt chứ.
Nhưng mà ai dám nói thẳng ra là mệt lắm, vất quả quá đâu, vì thi thoảng sẽ bị chỉnh ngay “Chúng mày sướng , biết gì đâu”. Nếu không bị nói gì, thì cũng sợ bố mẹ lo nghĩ, nên mệt thì để đó, mình biết là được rồi.
“Cháu thấy giờ người lớn khắt khe với bọn trẻ quá, chúng nó cũng lớn khôn rồi, hiểu chuyện đấy, cũng biết cố gắng chứ không lười đâu, chú đừng nói vo hết lại thế, tội quá”.
Câu chuyện của tôi và chú đến đây kết thúc… Nhiều người nhìn người trẻ bây giờ như đứa con nít, có biết cái gì đâu, có khổ gì đâu, có hiểu gì đâu… Tôi vẫn nhớ như in, không dưới ba lần nói chuyện với mấy đứa em ít tuổi được nghe kể có lần thấy mọi thứ bế tắc ảm đạm quá, xin bố mẹ cho đi khám bác sĩ tâm lý nhưng bị chửi té tát, có cái gì mà phải đi khám, ngày xưa tao khổ gấp mấy mà có sao đâu…
Còn đứa nào mà khoe cái tin nhắn mẹ bảo “Mệt quá thì về mẹ nuôi”, là y rằng đứa đó sướng, bọn tôi đọc được cái đấy cũng thấy sướng lây.
Trở về chuyện trồng rau nuôi cá, thực ra thì chúng tôi hay nói vui, cũng hay đem ra để chửi nhau, là về quê thì “ăn cám”, tiền đâu mà về. Mỗi lần thấy bài viết về “bạn trẻ bỏ phố về quê”… thì bàn luận rôm rả nhất, cười đùa nhiều nhất không phải người lớn, mà là “lũ trẻ” chúng tôi ấy chứ.
“Không tiền không đất thì đi ăn xin chứ trồng trọt cái gì… ha”. Cuối năm rồi, tôi lại nghe “lũ trẻ” bảo nhau, cày cuốc nốt mấy tháng rồi lại được về quê với bố mẹ mấy ngày, thế thôi là thích lắm rồi.