“Khi tôi đếm từng ngày được về với con thì chồng một mực bắt ở lại làm tiếp 2 năm để đủ tiền trả nợ xây nhà”, chị Cúc viết.
Đi xuất khẩu lao động tại Nhật lúc con út mới hơn 3 tuổi, chị Bùi Thu Cúc, 32 tuổi ở Phúc Thọ, Hà Nội mong kinh tế gia đình sớm ổn định, có điều kiện lo cho con ăn học. Tuy nhiên, sau 3 năm làm việc xa xứ, chị cảm thấy ân hận về quyết định ra đi khi chồng dùng toàn bộ tiền vợ gửi về và vay mượn thêm khá nhiều để xây ngôi nhà 3 tầng hoành tráng. Bài viết dưới đây là chia sẻ của chị về tình huống gia đình mình.
Hơn ba năm trước, trong làng có phong trào xuất khẩu lao động sang Nhật, chồng tôi động viên vợ đi vì thấy đó là cách làm giàu nhanh nhất. Tôi làm công nhân nhà máy may gia công, chồng là thợ sửa chữa điện tử tự do, thu nhập hàng tháng không nhiều nhưng cũng đủ nuôi hai con và cất đi được 1-2 triệu. Chúng tôi sống trong căn nhà cấp 4 có khu vườn nhỏ được bố mẹ chia cho. Cuộc sống khá yên bình và không phải lo lắng gì nhiều.
Nhưng chồng tôi bàn rằng, nếu muốn xây lại nhà, rồi mở một cửa hàng nhỏ để vợ chồng không phải đi làm thuê nữa thì cần có số vốn lớn. Anh ấy nói mình là con trưởng, không thể xa nhà, hơn nữa nghề sửa chữa đồ là học mót, không có bằng cấp gì nên để tôi sang Nhật làm là phù hợp hơn. Tôi làm may chắc tay, cũng có chút thông minh nên việc học tiếng chắc sẽ thuận lợi.
Lúc đó, con lớn mới 6 tuổi, con bé vừa lên 3 nên tôi thực lòng chẳng muốn rời chúng. Nhưng nghe chồng phân tích cũng có lý, tôi quyết định đi. Cộng với tiền tiết kiệm được, chúng tôi phải vay thêm người thân 120 triệu để đóng các khoản phí. Tôi cũng bàn với chồng sang đó sẽ chuyển tiền về để anh trả hết nợ rồi gửi tiết kiệm, đợi khi tôi quay về thì sẽ tính toán làm nhà và dùng mở cửa hàng. Anh nhất trí.
Sang Nhật, nhờ chăm chỉ làm việc, tận dụng mọi cơ hội có thể làm thêm và chi tiêu tằn tiện, chỉ chưa đầy năm tôi đã kiếm đủ tiền trả nợ. Sau đó, mỗi năm tôi cũng gửi về được hơn 200 triệu. Theo lịch, tới tháng 4 năm nay là hết hạn hợp đồng 3 năm, tôi sẽ về nước.
Trong thời gian tôi đi xa chồng không đi làm nữa. Mỗi ngày anh đưa đón con đi học, về cơm nước cho bọn trẻ. Vì thế, tiền tôi gửi về phải trích ra một khoản đóng góp cho con và lo ăn uống, sinh hoạt cho gia đình ở nhà.
Giữa năm ngoái, anh ấy gọi sang nói với tôi rằng sẽ xây nhà ngay và định làm 3 tầng nên số tiền cần đến ít nhất là 700 triệu. Chồng bảo tôi cố ở lại hai năm gia hạn hợp đồng kiếm thêm để đủ tiền xây nhà, bởi nếu về luôn, chúng tôi sẽ vẫn còn nợ và về làm ăn trong nước thì không biết bao giờ mới đủ. Tôi bảo anh chỉ cần làm 2 tầng nhỏ, đợi khi tôi trở về mới xây nhưng chồng không đồng ý. Anh nói cả đời mới làm một lần thì phải xây nhà cho khang trang, giờ ai cũng vậy. Ở xa, nói qua điện thoại không ăn thua, tôi nhờ một số chị, em ở nhà tác động nhưng chồng cũng chẳng lay chuyển.
Anh gửi hai đứa con cho vợ chồng chú em để đập nhà cũ, thuê thợ xây mới. Đến dịp Tết rồi, chồng gọi điện cho tôi bảo “Nhà cửa đã xong xuôi, mẹ mày là sướng nhất. Chẳng phải lo toan gì, về sẵn ở nhà đẹp”. Lòng dạ tôi thì rối bời. Các con đều đang đi học, vắng mẹ đã khổ, suốt thời gian qua lại chẳng được bố quan tâm vì anh phải lo chuyện xây dựng. Tôi muốn về bên các con nhưng giờ sự đã rồi, đống nợ đang chờ, tôi không ở lại làm thì chẳng biết trông vào đâu để trả nợ.
Mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với con, thấy chúng liên mồm nhắc “mẹ về đi, mẹ đừng đi nữa!”, tôi lại thắt lòng. Để có ngôi nhà lớn, tôi đã phải đánh đổi quá nhiều. Với khoản nợ phải trả, vợ chồng tôi chắc chắn sẽ chẳng còn dư tiền mà mà mở cửa hàng như ý định ban đầu. Khi trở về tôi có lẽ lại tiếp tục công việc như trước khi đi.
Tháng tư tới tôi sẽ về nước một tháng rồi quay trở lại Nhật làm tiếp hai năm. Đáng lẽ tôi nên quyết không đi từ đầu, giờ thì chẳng còn lựa chọn khác. Chồng gửi ảnh nhà cho tôi xem. Ngôi nhà 70m2, dựng 3 tầng lên to đẹp, lạ lẫm. Tôi mừng một mà lo mười.