Sẩy mẹ thì li*m lá gặm xương. Người đàn bà yêu đứa con của họ bằng một tình yêu máu thịt, sẵn sàng hy sinh tính mạng để cho con được sống. Vì vậy, nếu đàn ông chỉ yêu con bằng lời nói thoảng qua thì đừng vội tranh giành đứa trẻ ấy với vợ mình.
Sinh ra một đứa trẻ, chín tháng mười ngày, đàn bà chịu bao nhiêu áp lực về tâm lý và thể xác. Họ yêu con từ trong trứng nước, từ những cái búng đạp yếu ớt khi con mới thành hình. Ngày sinh con ra, đàn bà như con cua vừa lột vỏ, yếu ớt nhưng lại băng mình qua biết bao đêm tгắng để thức cùng con. Nhiều đàn bà đã ôm đứa con máu thịt của mình trên tay suốt ba tháng ròng rã khi con khó ngủ, khi con khóc đêm.
Tình yêu của đàn bà với đứa con của mình được đo bằng những đêm tгắng, những lúc chập chờn ngủ mà chỉ sợ con ho, con khóc. Tình yêu ấy hằn lên trên từng vết rạn da khi con chào đời. Vì con, ngay cả khi hạnh phúc hay bất hạnh, đàn bà sẵn sàng đánh đổi tất cả, sẵn lòng vứt bỏ người chồng bội bạc, sẵn sàng tay tгắng đi ra khỏi nhà.
Họ chỉ cần một thứ tài sản duy nhất khi ra đi: đứa con!
Đàn ông yêu con bằng một lẽ khác: không thể sâu đậm và hết lòng như đàn bà. Dẫu nhiều khi tình cảm ấy nhìn vào lại nên thơ và phô diễn hơn nhiều. Họ yêu con khi có một tờ giấy chứng sinh, khai sinh, bắt đầu cho quyền làm cha của đàn ông. Yêu con chỉ khi nhậu đã tan với cái miệng nồng nặc mùi bіа гượu, khi mệt mỏi ra rời về tới nhà, lúc ấy đàn ông mới dụi cái cằm đầy râu mà ngấu nghiến hôn con. Nụ hôn vội vàng qua đi và giấc ngủ vội vàng kéo đến. Lúc đó, dẫu con sốt, con khóc thì người đàn bà vẫn là người ôm con vào lòng thâu đêm suốt sáng.
Khi gian khó, túng thiếu thật dễ dàng nhận ra sự khác nhau trong việc yêu con giữa đàn ông với đàn bà. Đàn bà yêu con vĩnh viễn là một tình yêu không giới hạn. Họ chấp nhận xấu xí, nghèo khổ, chấp nhận thua thiệt chỉ để đứa con của mình hạnh phúc.
Không biết từ khi nào, đàn ông đã mặc định với nhau việc chăm con là việc của người vợ. Họ nghĩ rằng mình chỉ cần đem tiền về nhà là đủ. Còn thức đêm vì con ốm là việc của đàn bà. Những việc như tắm cho con, cho con ăn, và hàng trăm việc nhỏ mỗi ngày đều là việc của đàn bà. Đàn ông chỉ có sẵn những lời động viên mà thôi.
Đàn bà thương con bằng chính bản thân của họ. Ăn một miếng ngon, cũng nghĩ tới đứa trẻ. Nếu muốn mua một chiếc váy đẹp, sẽ dằn lòng và để dành tiền mua đồ chơi cho con. Họ sẵn sàng chịu thiệt để con được đủ đầy. Đi đâu, làm gì, quyết định bất kể một việc gì, người mẹ cũng ưu tiên đứa con mình là số 1. Cái gì cũng phải có lợi cho con, mẹ chịu thiệt cũng được. Vì đàn mà yêu con bằng chính hơi thở và máu thịt của mình mà.
Họ đôi khi chẳng nói ra lời, mà cứ âm thầm tận tụy để đứa con ấy lớn lên mỗi ngày.