Chứng kiến cảnh từng đoàn ô tô tìm về mua đất, tôi không khỏi buồn phiền và lo lắng cho tương lai ở vùng quê bình yên của mình.
Ngoài 50 tuổi rồi, tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng từng đoàn xe ô tô tìm về quê mua đất như thời gian gần đây. Đất đầu làng cũng đã đẩy giá lên vài tỷ đồng 1 lô. Vũng trâu đằm sâu tít trong ngõ cũng rao bán 400 – 500 triệu.

Người người bán đất, nhà nhà bán ao. Bán xong thì xây cái nhà to đùng dù ít người ở. Có tiền thì mua sắm ô tô, xe máy. Rồi sinh ra ăn chơi, đàn đúm. Trẻ con cũng đua đòi tóc xanh, tóc đỏ. Tự dưng có tiền tỷ mà. Không tiêu thì cũng chẳng biết làm gì hơn.

Cứ như vậy, tầm 5-10 năm nữa, sẽ sinh ra một thế hệ vô công rỗi nghề. Học hành thì lôm côm, nghề ngỗng thì không có. Tôi có thể hình dung ra một viễn cảnh không mấy tươi sáng của vùng quê nghèo của mình từ cái giàu có giả tạo nhờ bán đất hiện nay.

Những người ở xa mua đất, họ sẽ không chuyển về đây ở, đó là điều chắc chắn. Họ sẽ mua đi, bán lại cho người khác kiếm lời. Cứ như thế, đất thì bỏ hoang nhưng giá sẽ đẩy lên cao nữa. Những người dân quê chúng tôi sau này muốn có miếng đất làm nhà thì không đủ tiền mua.

Tôi chỉ mong, hoạt động mua bán đất ở những vùng nông thôn như quê tôi được kiểm soát. Để không biến một vùng quê nghèo chạy theo sốt đất và sự giàu có giả tạo. Tôi mong các ông bà ở phố có tiền, đừng mang về quê thu gom đất nữa. Tôi xin các ông bà đấy!