Số tiền tôi cho ba mẹ mượn, tôi trả nợ trong bao năm qua chắc cũng hai ba tỷ đồng.

Tôi sinh ra trong môi trường độc hại. Nơi tôi sống đầy tệ nạn, cờ bạc, rượu chè, cho vay,… hầu như không ai phải đi làm. Sống ở đó, tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, bằng chứng là bài nào tôi cũng biết chơi, biết chơi hụi là gì và cả số đề. Tôi học giỏi và nhận ra môi trường ở đây không phù hợp nên khi ba mẹ khuyên tôi nên học đại học ở quê cho gần nhà, tôi vẫn nhất quyết lên Sài Gòn học.

Nói về gia đình, ba mẹ tôi buôn bán ở chợ. Hai đứa em tôi cá độ, đánh bài, gây nợ biết bao nhiêu lần. Kết cục là, nhà tôi phải bán nhà, trốn nợ. Sau khi học xong đại học, tôi đi làm rồi bén duyên kinh doanh. Tôi làm việc chăm chỉ, cộng thêm may mắn nên đã có thành quả nho nhỏ là mua được vài miếng đất ở quê. Đùng phát gia đình xảy ra biến cố, tôi không nhớ đã cho mẹ mượn bao nhiêu lần. Khi gia đình trốn nợ, tôi phải lo đủ thứ, rồi dàn xếp với chủ nợ. Hơn một năm, tôi mới mua được căn nhà nhỏ ở quê để ba mẹ về ở. Mỗi tháng tôi cho 10 triệu đồng xem như trách nhiệm con cái.

Cứ nghĩ sau sóng gió, bình yên sẽ về. Căn nhà ở, cha mẹ đòi sửa, đòi xây thêm phòng cho hai đứa em tôi. Dù tôi nói giờ kinh tế khó khăn, có chỗ ở là may mắn rồi nên tiết kiệm nhất có thể. Ba mẹ tôi vẫn cố chấp nói em gái tôi lo phần này. Nghe nói chi phí hơn 200 triệu đồng.

Nói về phần em gái tôi, hơn 30 tuổi nhưng quen với cuộc sống sung s***, thích hưởng thụ nên chẳng có việc nào làm ra hồn, chỉ biết làm nợ. Món nợ vài trăm triệu đồng mượn tôi chưa trả, mẹ lại năn nỉ cho em mượn vốn làm ăn, dù tôi than thở với mẹ giờ làm ăn rất khó khăn. Càng ngày tôi càng thất vọng về ba mẹ mình. Rồi bi kịch cũng tới, với lối sống đó, em gái tôi vay nặng lãi, số tiền gốc lẫn lãi lên đến cả tỉ đồng, giang hồ đến đập phá nhà. Mẹ tôi lấy những sổ đỏ bà đứng tên (đợt tôi mua lúc dịch bệnh nên không về ký giấy, nhờ mẹ đứng tên) để cầm cố trả nợ cho em gái, với số tiền lãi mỗi tháng gần 30 triệu đồng.

Cả nhà giấu tôi, cho đến khi tôi muốn vay vốn kinh doanh nên nhờ mẹ sang tên, khi đó mọi chuyện mới được hé lộ. Mẹ khóc xin lỗi tôi rất nhiều. Khi đó, tôi không còn cảm xúc gì nữa. Thật sự mọi thứ quá khủng khiếp. Sau vụ việc, em gái tôi đi xuất khẩu lao động, mỗi tháng gửi tiền về cho mẹ đóng tiền lãi. Tôi vẫn gửi mỗi tháng 10 triệu đồng nhưng mẹ vẫn xin thêm năm triệu đồng nữa để uống thuốc. Xin nói thêm, mỗi tháng tôi vẫn phải trả góp 10 triệu đồng cho chủ nợ của mẹ. Số tiền tôi cho ba mẹ mượn, tôi trả nợ trong bao năm qua chắc cũng hai ba tỷ đồng. Tôi phải làm sao để thoát khỏi nghịch cảnh này? Tôi đang cố gom góp mượn bạn bè để lấy sổ đỏ ra chứ mỗi tháng đóng lãi vậy, cả đời không hết nợ. Sau đó, tôi sẽ cắt đứt liên hệ với chính gia đình mình. Liệu tôi có bất hiếu không?