Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
115 lượt xem

Tôi có nhà, có đất ở tuổi 32 nhờ tiền vay mượn: Nên quyết tâm, vay mua nhà ngay khi có thể

Bạn bè tôi chờ tích lũy đủ tiền nên tới giờ vẫn chưa mua được nhà, trong khi tôi chấp nhận vay lãi ngân hàng để có ba mảnh đất.

Thời gian gần đây, xung quanh câu chuyện “sốt đất” và các biện pháp nhằm chặn đà tăng giá của bất động sản, tôi thấy người ta chia làm hai luồng quan điểm trái ngược. Người có nhiều đất thì cho rằng việc tăng thuế là không phù hợp, người không có đất lại đòi đánh thuế nặng để kiềm giá bất động sản. Chung quy lại, ai cũng nhìn theo suy nghĩ có lợi cho cá nhân mình mà thôi.

Tôi không phải “cò đất” cũng chẳng phải dân buôn đất. Tôi chỉ là một kỹ sư bình thường, làm công ăn lương, nhưng đến nay cũng đã có bốn lô đất cho riêng mình. Tôi mua đất với mục đích làm của để dành mỗi khi có tiền nhàn rỗi. Bản thân không phải dân đầu tư chuyên nghiệp nên tôi chẳng dám ném tiền vào đâu, gửi tiết kiệm ngân hàng thì lãi suất quá thấp, nên tôi chọn mua đất để tích trữ cho tương lai.

Nhiều người đòi đánh thuế đất thế này, thế kia chỉ vì bức xúc khi thấy những người khác sở hữu nhiều bất động sản, còn bản thân mãi chưa mua được nhà. Tuy nhiên, tôi cho rằng, nếu càng đánh thuế theo kiểu vô tội vạ, những người có mức thu nhập trung bình, thấp, đi làm chỉ để tiết kiệm, sẽ càng không thể sở hữu được một căn nhà. Cứ hình dung mười tháng đi làm bạn mới tiết kiệm được 50 triệu, vậy bao lâu mới đủ tiền mua nhà?

Theo tôi, bất động sản ở đâu cũng vậy, để sở hữu được nhà đất không bao giờ là chuyện đơn giản, từ ngay cả nước giàu cho đến nước kém phát triển hơn. Không ít người cứ kêu ca giá đất quá cao, không mua được nhà, than thở bất công, trông chờ vào nhà ở xã hội, nhưng thực tế cũng chỉ có vài nghìn căn nhà giá rẻ, làm sao đáp ứng được hết nhu cầu của người dân?

Ngay cả những người làm “cò đất”, vốn bị nhiều người ác cảm, có thể họ kiếm được nhiều tiền trong một gia đoạn nhất định nào đó, nhưng chắc chắn nghề này sẽ không bền và rất dễ mất khi thị trường lắng xuống. Thông thường, những nghề có tuổi thọ ngắn sẽ đem lại lợi nhuận cao. Thế nên, thay vì kêu ca, đố kỵ hãy suy nghĩ cực đoan về những người môi giới bất động sản, tôi cho rằng, thứ mỗi người cần làm là tìm cách thích nghi để mình không bị tụt lại quá xa so với xã hội.

Cá nhân tôi năm nay 32 tuổi, thu nhập cũng chỉ ở mức bình dân nhưng vẫn mua được nhiều nhà đất đó thôi. Thực tế, không có công thức nào là cụ thể, áp dụng được cho tất cả mọi người để mua được bất động sản. Hiện nay, để sở hữu ba mảnh đất, tôi đang chịu khoản vay 400 triệu đồng, ngoài ra không hề được hỗ trợ một đồng nào từ gia đình hai bên. Nguồn thu nhập duy nhất của vợ chồng tôi là từ lương tháng đi làm ở công ty. Ít thì mua vàng, nhiều thì mua đất, nguyên tắc tiết kiệm của chúng tôi rất đơn giản như vậy. Quan trọng nhất là tôi dám đi vay để thực hiện giấc mơ trong mức phù hợp.

Tôi cũng có vài người bạn có ý định mua đất nhưng qua rất nhiều năm rồi, họ vẫn không làm được. Ở đây, tôi không đánh giá họ giỏi hay không, vì mỗi người mỗi suy nghĩ. Nhưng tôi thấy giữa họ và tôi có một sự khác biệt lớn về suy nghĩ. Họ rất sợ phải đi vay tiền, luôn đợi tích trữ đủ mới mua nhà đất, để rồi tiền lương không theo kịp với đà tăng của giá nhà. Tôi tự hỏi tại sao chúng ta không quyết tâm, vay mua nhà ngay khi có thể để hoàn thành giấc mơ sở hữu nhà đất?

Bài viết cùng chủ đề: